cũ. Quán nhìn vắng ngắt không có ai. Gọi nước xong bé mới bắt đầu nói chuyện với tui: – Hôm qua em đi thăm anh Mẫn… – bé lạnh lùng. – Sao chứ? – tui ngạc nhiên. – Ảnh bị gãy chân, giờ phải nằm ở nhà, ba má ảnh mướn gia sư tới dạy. Tui hớp ngụm nước rồi nghe bé kể tiếp. – Anh Mẫn nói cho em biết hết rồi, tại sao anh lại phá sinh nhật của ảnh?! – đột nhiên bé lớn tiếng. – Anh… – tui cúi gầm mặt, tim đập thình thịch, mặt nóng ran. – Anh nói đi chứ, sao anh làm vậy?! Em cứ tưởng anh là người