thoát khỏi cái salon êm ái, và dĩ nhiên không ngăn cản được đôi bàn tay mạnh mẽ phũ phàng cởi bỏ áo quần mình. Hai Dần đâu có coi đôi tay mềm yếu đang trì níu cản trở và sự vùng vằng giãy giụa chật vật của Phấn ra gì, hắn lột sạch những chướng ngại giữa tiếng kêu cứu và khóc lóc tức tưởi tuyệt vọng của cô, hắn căng cứng hừng hực trước xác thịt trần truồng tuyệt mỹ của cô, một khối xác thịt nõn nuột đầy đặn gợi dục kinh hồn, hắn vồ vập xuống tấm đệm thịt mịn láng thơm tho và êm ái ấy bằng tất cả