chương trình. – Được không đó ông con, giọng ông tui nghe như vịt đực – má nhìn tui cười. – Má khỏi lo, con trai má mà. – tui cười nhe răng. – Ăn đi ông trời con, để tui coi ông làm ăn sao – má vẫn cười. Ăn cơm xong, tui lên lầu, ra ngoài ban công hít thở. Nghĩ tới thứ 2 mà bỗng dưng tui cảm thấy sợ, tui sợ mình hát không được thì thành trò cười cho thiên hạ mất. Thôi không nghĩ nữa, tui đi xuống nhà, lấy điện thoại ra nhắn tin với bé Trang. Bé nói mới đi học thêm Anh văn về, rồi hai đứa ngồi