Linh thì T sẵn sàng ăn mà. – tui ráng nhe răng ra cười. – Nhớ đó, thôi mình tập tiếp đi. Hic… bài này cũng không khó nhưng mà nhỏ Linh cứ bắt tập đi tập lại cả chục lần. Mệt muốn chết. Chiều về, lần này thì nhỏ không tiễn tui được tại bận nói chuyện điện thoại với ba má nhỏ. Bà chị giúp việc cười nhiều nhất mở cổng cho tui. – Ê, T nè, chừng nào em qua nữa? – Em đâu biết đâu, chắc mai.. he – tui cười với bả. – Ừ, mấy bữa có em ở đây chị thấy bé Linh nó vui hẳn ra. – Dạ? – Ba má bé Linh đi làm ăn