trên giường và nhìn nó ôi sao mà đáng yêu quá, nó rất dễ thương không có khóc òa như bao đứa trẻ khác, bởi vì đứa bé rất biết nghe lời. Tôi thấy nó nhìn tôi mỉm cười tươi trong khi hai cánh tay bé nhỏ của nó đưa từng miếng bánh kem xốp vào trong miệng ăn ngon lành, vì ba mẹ của nó là người lương thiện nên đứa bé cũng được truyền cái “Gen” tốt đó. Tôi đang xếp từng cái áo cái quần vào trong “Ba – lô” thì Ngọc Sương chạy từ ngoài vô trong phòng hô lớn: – ANHANHAnh định bỏ em ở lại đây một mình thật