như điên. Cứ như là nó bị cướp mất vật gì quí giá lắm. – Bánh…. cái bánh bể rồi, sao mà má ăn. huhuhu!!!Bể hết rồi!!! Nó khóc bù lu bù loa rồi chạy thẳng về nhà. Chắc nó tức lắm. Về nhà tui kể với má. Má chỉ cười rồi lấy ra 1 lốc bánh tây đưa cho tui. Má kêu chạy qua bển đưa cho nó. Tui mừng lắm, không hiểu sao tôi lại mừng vậy. Chạy như bay qua nhà nó, thấy nó thút thít kể với má nó. Má nó chỉ cười, hết gạt nước mắt cho nó rồi lại gạt nước mắt của mình. – Cô Tư! – tui bước vô rồi chào má