thì nhỏ không tiễn tui được tại bận nói chuyện điện thoại với ba má nhỏ. Bà chị giúp việc cười nhiều nhất mở cổng cho tui. – Ê, T nè, chừng nào em qua nữa? – Em đâu biết đâu, chắc mai.. he – tui cười với bả. – Ừ, mấy bữa có em ở đây chị thấy bé Linh nó vui hẳn ra. – Dạ? – Ba má bé Linh đi làm ăn xa, tháng nào cũng gửi tiền về. Bé Linh xa ba má từ hồi mới học hết lớp 5 tới giờ. – Vậy hả chị? – tui ngạc nhiên – Ừ, nhờ có em mà nó yêu đời ghê á. Nay nó hay cười lắm, không còn cau có như hồi trước