híp mắt rồi vẫy vẫy tay ra về. Miệng cười tươi. Phê phê nhìn theo bé. Bé về mất rồi. Tui đang lâng lâng. Bốp!!! – Ui da!!!! Theo phản xạ tự nhiên, tui quay phắt ra đằng sau. Vừa quay ra miệng vừa chửi: – Thằng cờ hó dám đánh… Chưa kịp nói hết câu thì nghe tiếng má: – Má dám đó, có sao không? – Má thách thức. – Dạ…dạ…con lỡ lời, má nghe con giải thích – Tui chuyển từ cương sang nhu. – Khoá cửa đi, tối khỏi khoá. Làm xong vô đây má biểu. Chết mợ con rồi, kỳ này ăn hành mệt nghỉ. Vô nhà