buồi tôi. Buồi tôi căng ra tưởng như sắp rách đến nơi. Xuân chợt nhả buồi tôi ra, bảo Trường đứng dậy. Buồi Trường không còn mềm nữa nhưng cũng chưa hẳn là đã cứng. Nó lửng lơ nửa như dựng lên, nửa như gục xuống. Xuân nhoài người ra, ngậm buồi Trường, vừa sục vừa bú Chẳng mấy chốc, buồi Trường đã vào tư thế sẵn sàng, ngẩng cao đầu chờ đợi cuộc chiến mới. – Đến lượt anh. Tôi hiểu Xuân muốn nói gì. Tôi quỳ xuống ngậm buồi mà bú. Được một chốc tôi nhường cho vợ tôi. Hai vợ chồng tôi luân phiên nhau