mùa, mồ côi cha, sống chật vật với một người mẹ suốt ngày lo tảo tần, cũng chính con bé đó bây giờ được nắm tay một người chị đẹp như người mẫu, đi mua những cái áo, cái quần, cái váy mà không bao giờ nó có thể tưởng tượng có thể mua nổi! Niềm tự hào của nó dâng lên tột bậc. Trang âu yếm nhìn Con bé: – Chị mỏi chân quá rồi, mình kiếm chỗ nào nghỉ một chút nghe em. Họ vào một quán cà phê sang trọng, ngồi một bàn ẩn khuất sau mấy cây kiểng sum suê. Sau khi được bồi bàn đem lại 2 ly chanh đường,