vừa trải qua mưa bão, tóc tai rối bù, nước mắt ràn rụa trên đôi má nhợt nhạt. Hai Dần đến ngồi xuống cạnh bên vuốt ve bờ vai Phấn nói: – Xong cả rồi còn gì mà khóc chứ! – Híc… Ông phải giữ lời hứa… híc híc… – Sau hôm nay chúng ta coi như không có gì xảy ra chứ gì? Anh nhớ mà! Anh cũng đâu muốn bị thằng chồng em lụi cho một nhát phải không? Phấn gượng rời khỏi giường lảo đảo đi về buồng tắm, thứ tinh dịch nhiểu nhảo còn đọng lại són ra khỏi âm đạo cô dính bết vào đùi càng làm cô tởm lợm… Hai Dần