ngác nhìn về phía chị với bác nó đang đùa giỡn, nhưng nó hổng còn thấy mặt của hai người nữa bởi vì Ngọc Sương đã bị ông ta trùm mền kín lại, nó thấy hai người vật lộn qua lại nhưng thực chất là do cô ấy nhột quá nên mới lăn qua lại như vậy. Đứa bé thấy hai người phát ra âm thanh quen thuộc “Ưm A A”, “Nhoam Ngoam” giống như ba mẹ của nó thì nó toang toang ngồi xích lại kéo chiếc mền ra, như kiểu bênh vực rồi nói: – Bác mau buông chị ra! Buông chị ra, ngạt thở chỉ mất! Nếu hông thì khi anh về thì