không? Nhìn bóng đen phản chiếu dưới cửa, Trinh biết bố chồng đang đứng ở ngoài đấu tranh nội tâm như cô. Cô vừa muốn bố chồng vào, đôi lúc cô lại sợ ông vào. Sau một hồi đấu tranh, ông Long bùi ngùi rời đi. Phát hiện cha mình bắt đầu rời đi, cô vội đứng dậy chạy ra mở cửa. – Bố ơi… con… – Trinh cúi đầu không nói tiếp được nữa. Ông Long quay lại nâng cằm nàng lên, nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì thẹn. Ngọc Trinh cũng rưng rưng nhìn ông, ông Long cúi đầu, hôn lên môi nàng một cách nồng nhiệt.